Truyện ngắn nhưng… hơi dài nên mình đăng trong nhiều kỳ để bạn đọc khỏi… ngán.
Nội dung và các nhân vật là hư cấu, tuy nhiên, bối cảnh dựa trên những sự kiện có thật như: Cuộc đổi đời năm 1975; Làn sóng vượt biên; Chuyến vượt biển từ Đà Nẵng đến Hồng Kông (i); Trại tị nạn ở Hồng Kông v.v…
. . . . .
(2) Đổi Đời
Chiến sự ngày càng sôi động…
Vừa đến lúc Hải Vân bước vào độ tuổi thần tiên rực rỡ nhất thì Sài Gòn sụp đổ, miền Nam bị giải phóng, người miền Nam bị đổi đời. Dượng thì biệt vô âm tín. Anh Nam đã bỏ mình trong trận An Lộc của Mùa Hè Đỏ Lửa năm 1972. Kỷ vật duy nhất anh để lại cho dì là một tấm thẻ bài. Sau lệnh buông súng, Anh Việt thất thểu trở về nhà nhưng chỉ được một thời gian rất ngắn rồi anh lại cuốn gói vào “Trại Cải Tạo”, tưởng như lời phủ dụ chỉ có 10 ngày nhưng 3 tháng trôi qua, rồi thêm 3 tháng, rồi 3 năm… Anh Việt bị giam biền biệt. Dì bị mất việc vì cái lý lịch đen thui của chồng con.
Trong những tháng ngày còn lại sau năm 1975, hai dì cháu Hải Vân chỉ biết ôm nhau mà ngóng mà trông mà mòn mỏi đợi chờ mà phập phồng lo sợ. Nhà nhà bị đánh tư sản, bị đày đi vùng kinh tế mới. May mắn là căn nhà của hai dì cháu không bị tịch thu vì đó là nhà tổ của ông bà cha mẹ để lại không dính líu gì đến gia đình của dì dượng và vì nhờ dì chỉ là một công chức dạy học nên tạm thời được yên thân.
. . . . .
Năm 1976, Hải Vân trở lại trường tiếp tục hai năm cuối của Phổ Thông Trung Học tức là lớp 11 và 12. Dì Hải Yên theo một người chị bà con nhảy tàu chợ Đà Nẵng – Huế đi buôn kiếm sống. Dì buôn bán đủ thứ, kiếm được món gì thì buôn món nấy, từ những lọ thuốc Tây đến những ống kem đánh răng, từng xấp vải cho tới mấy lon sữa hộp… Khi Hải Vân học xong lớp 12, hai dì cháu gom góp được ít vốn liếng và mướn một cái sạp trên chợ Cồn, một trong những ngôi chợ chính của thành phố Đà Nẵng, bày bán bánh kẹo, vừa bán sỉ vừa bán lẻ. Dì Hải Yên nhìn Hải Vân ngày ngày ngồi trong xó chợ bán từng gói bánh gói kẹo mà ngậm ngùi, xót xa. Con cái của những gia đình thuộc chế độ cũ thì được học xong 12 là nhất rồi, đừng hòng nghĩ tới việc bước chân vào ngưỡng cửa đại học.
. . . . .
Hải Vân càng lớn càng xinh đẹp tựa trăng rằm. Tên công an phường mê Hải Vân như điếu đổ. Hắn thường xuyên đi lòng vòng trong xóm và ghé vào những gia đình “Ngụy Quân Ngụy Quyền” để “hỏi thăm sức khỏe”. Những lần công an phường ghé “thăm” nhà dân thì đều phải được nhận chút quà gì đó, hoặc hiện kim hoặc hiện vật. Mỗi lần tên công an phường ghé đến nhà dì Hải Yên thì dì thường bảo Hải Vân chạy ra đầu đường mua 2 điếu thuốc lá đầu lọc 555 để “mời khách”. Thận, tên cúng cơm của gã công an phường, ngồi chễm chệ trong phòng khách đối diện với dì Hải Yên, cầm hai điếu thuốc đầu lọc săm se rồi đưa lên mũi hít lấy hít để chừng như cái mùi thơm của hai điếu Ba Số Năm rất quyến rũ. Hít đã rồi hắn bỏ vào túi áo một điếu, bật hộp quẹt châm điếu kia, hút một hơi thật dài, vừa nhả khói mù mịt trong phòng khách vừa hỏi dăm ba câu về dượng, về anh Việt, vừa nhắc nhở cho dì Hải Yên luôn nhớ rằng gia đình dì là thành phần phản động, là những người có tội với nhân dân, với tổ quốc, hãy an phận mà sống.
Những lúc không có dì Hải Yên ở nhà thì Hải Vân phải thay thế dì tiếp đón Thận. Hải Vân ỷ mình còn nhỏ tuổi nên dùng cách con nít tiếp đãi hắn. Đặt hai điếu thuốc vào dĩa bưng lên để cái cạch trên bàn rồi Hải Vân mở cuốn vở cũ ra ngồi đọc, chẳng nói năng gì. Thận cũng ngồi im hút thuốc. Hình như hắn có chút hảo cảm với Hải Vân nên không hạch sách hay làm khó dễ gì nàng.
Có lần đột nhiên Thận lên tiếng hỏi:
– Vân đang đọc cái gì mà lúc nào đến tôi cũng thấy Vân đọc say mê thế?
– Ơ… tôi đang đọc… ca dao.
Thật ra cuốn vở Hải Vân đang cầm trong tay là một tập truyện Tuổi Hoa Tím được bạn bè chép tay lại và chuyền tay nhau đọc. Phải công nhận cô nàng nào mà có nét chữ thật đẹp, nắn nót từng chữ từng dòng chép lại truyện Tuổi Hoa vào vở học trò để “ngụy trang” và cũng để khỏi bị thất lạc bản chính. Lúc bấy giờ tất cả sách vở thời Việt Nam Cộng Hòa bị nhà cầm quyền Cộng Sản cho là văn hóa đồi trụy nên đều bị đốt sạch chẳng khác chi thời Tần Thủy Hoàng “đốt sách chôn Nho”. Tuy nhiên có nhiều gia đình cũng giấu lại được một số sách vở và những món quý giá khác.
Thận cười toe khoe:
– Tôi cũng thuộc nhiều câu ca dao lắm đấy. Tôi cũng thích đọc thơ, nhất là thơ của đồng chí Tố Hữu. Tôi đọc cho Vân nghe nhé.
Hải Vân gật đầu.
Thận đằng hắng giọng rồi ngâm nga:
Ai về thăm mẹ quê ta
Chiều nay có đứa con xa nhớ thầm
Bầm ơi có rét không bầm
Heo heo gió núi, lâm thâm mưa phùn… (ii)
Hải Vân cười và nghĩ thầm “Cũng may ổng không đọc thơ cách mạng, chứ mà ổng ê a nào là Stalin, Stalin hay Mác Lê Nin Mác Lê Nin thì chắc tối nay mình nằm ác mộng quá”, rồi cắc cớ hỏi:
– Vậy ông có thuộc Kiều không?
Thận xua tay:
– Giời ạ, thơ văn ấy đồi trụy lắm, Vân không nên đọc đâu nhé.
– Ơ, ông hiểu lầm rồi. Kiều này là Kiều thời Xã Hội Chủ Nghĩa của chúng ta đấy.
– Thế à…
– Để tôi đọc cho ông nghe.
Không đợi Thận trả lời, Hải Vân giả bộ nhìn vào cuốn vở rồi đọc:
Trăm năm trong cõi người ta,
Ai ai cũng được đi ra, đi vào.
Chậm tiến như ở nước Lào,
Người dân vẫn được đi vào, đi ra.
Tiên tiến như ở nước Nga,
Người ta cũng được đi ra, đi vào.
Xa xôi như nước Bồ-Đào,
Đồng bào vẫn được đi vào, đi ra.
Mọi rợ như Angola,
Người ta cũng được đi ra, đi vào.
Độc tài như xứ bác Mao,
Nhân dân vẫn được đi vào, đi ra.
Chỉ riêng có tại nước ta,
Người dân cóc được đi ra, đi vào. (iii)
Thận cười giả lã:
– Ối giời, cô em này cũng mồm mép nhỉ. Thôi anh về nhé!
. . . . .
Hình như càng ngày Thận để ý Hải Vân ra mặt. Thận tới thường xuyên hơn. Thường thường sau bữa cơm tối là Thận xuất hiện và ngồi lì cho đến tám chín giờ đêm. Trong xóm cũng bắt đầu có những tin đồn thất thiệt nào là Hải Vân đang cặp bồ với gã công an phường, nào là Thận sắp sửa đưa bố mẹ từ ngoài Bắc vào để hỏi cưới Hải Vân…
Dì Hải Yên cũng bắt đầu thấy bất an. Nếu lỡ Thận đòi cưới Hải Vân thì phải làm sao? Đám công an phường nắm quyền sanh sát của dân trong tay. Họ hô gì thì phải làm theo, dễ đâu từ chối. Từ chối thì sẽ gặp rắc rối dài dài thôi.
. . . . .
(ii) Bầm Ơi (thơ Tố Hữu)
(iii) Đi Ra… Đi Vào… (thơ sưu tầm)
(Còn tiếp phần 3: Làn Sóng Vượt Biên)
HTNBB
24Jan016
no pictures this time? 😦
LikeLiked by 2 people
Ahh, thanks for asking. 🙂 This post is a part of my short-story series which I will publish in the next several days, so… umm, I have no other photos yet beside the cover photo. I just add it into the post just for you, heheh 😛 😛
LikeLiked by 2 people
Hehehe! How sweet of you… Hugzzzz!
LikeLiked by 2 people
🙂 🙂
LikeLiked by 1 person
cắt đứt đang đoạn hồi hộp … chị BB ác quá … hihi … 🙂
LikeLiked by 2 people
Haha 😛 Đăng nhín nhín là để người đọc dễ “tiêu hóa” thôi đó mờ chứ hổng phải quảng cáo câu khách mô nghe, hì hì 😀 😀
LikeLiked by 2 people
thích chữ “mô” của chị BB ghê, HY nghe mẹ kể ngày xưa mẹ HY có cô bạn người Huế, cô hỏi HY:
– con đi mô rứa ?
HY trả lời:
– thưa cô con không đi mua sữa 😉
LikeLiked by 3 people
Trời nợ! “mô rứa” mờ nghe thành “mua sữa”, hì hì 😛 😛
LikeLiked by 3 people
À! Chuyện nầy làm Nmk nhớ hồi nhỏ bà mạ chị dâu người rặt cố đô kinh kỳ vào Sài Gòn thăm con gái.
Bà biểu đi lấy muối mà gọi là diêm, mà nhà thì sài toàn hộp quẹt ga thôi nên định chạy qua nhà kế bên mượn đỡ, bà nẹt to:
“Mi tìm đằng mô rữa, xuống nhà trù ni”
Nmk nghe chả hiểu bà ấy nói gì cũng đáp lại : ở đây đâu có mô, gò gì bác ” rồi chạy lấy đem về, bà lắc đầu nói “diêm nì” mới té ngửa là muối. 😉 😉
LikeLiked by 3 people
Hà hà hà, bây giờ anh Nmk kể BB mới biết “muối” gọi là “diêm” đó. 😀
LikeLiked by 2 people
O ni làm người ta hồi hộp quá à! 😉
– “miền Nam bị giải phóng” <== DQ không thích từ "giải phóng" này chút nào hết trọi á. 😦
Mà O nhắc truyện Tuổi Hoa, làm em nhớ hồi nhỏ cũng được đọc những truyện chép tay vậy đó. Mãi sau này, DQ mới có dịp cầm trên tay những cuốn truyện bản gốc khi mà bố mẹ đã về SG lục mua rất nhiều lần á. (bật mí: đến bây giờ, DQ vẫn còn mê truyện Tuổi Hoa (Tím, Xanh, Đỏ gì cũng đọc ráo trọi hết)
TB: em nhặt được viên kẹo nè:
– điếu đổ (hỏi) nha O!
LikeLiked by 3 people
Đã sửa thành “điếu đổ”, hì hì, cám ơn nhiều nghe. Hồi đó chắc DQ lúc nào cũng được 10/10 trong lớp Chính Tả hé. 🙂
“– “miền Nam bị giải phóng” <== DQ không thích từ "giải phóng" này chút nào hết trọi á." — Ừa thì có mấy ai thích đâu (nhất là mấy anh thì sợ hai chữ này lắm, hahaha) nhưng mà cái này là "bị" chứ hổng phải "được" đâu nhe nàng. 😉
Nói tới truyện Tuổi Hoa thì hồi đó mình cũng thèm lắm mờ đâu có để mà đọc, chỉ đọc được 1, 2 truyện chi đó thôi cho đến bây giờ vẫn chưa có dịp đọc hết nữa. Không biết có trên mạng không hả DQ hay là có ai đọc thành Audio không hả? Bây giờ mình thích nghe hơn. 😛
LikeLiked by 3 people
O và mọi người thích truyện Tuổi Hoa thì ghé đây tìm đọc nè:
https://sites.google.com/site/tusachtuoihoa/
LikeLiked by 3 people
Ahh hay quá, cám ơn DQ nghen. 😛 😛
LikeLiked by 2 people
Em mê mấy tập truyện Tuổi Hoa này lắm đó O ơi!
Chị Thục Đoan (người trông coi trang web Tuổi Hoa) cũng dân xứ cao bồi đó!
LikeLiked by 3 people
Mình cũng vậy. Hồi xưa đọc rồi cứ ước mơ mình được sống trong thời đó (trước 75).
Ở đâu mà chị Thục Đoan còn nhiều truyện vậy há, mà nếu được đọc ra thành Audio thì hay biết mấy DQ hén. 😛 😛
LikeLiked by 3 people
Hồi nhỏ thì em đọc được vài truyện chép tay thôi. Sau này mới được đọ truyện bản gốc đó O ơi!
À, chị Thục Đoan vẫn mời gọi mọi ng`, ai còn giữ copy những sách, truyện Tuổi Hoa thì hoặc đánh máy, hoặc gửi cho chỉ rồi chỉ đánh máy đưa lên NET chia sẻ vậy đó.
Có 1 dạo, tác giả Camly cũng có đọc 1 số Audio và vài ng` khác nữa, nhưng dạo sau này thì em hổng rõ!
LikeLiked by 2 people
Oh vậy hả, để mình tìm mấy cái Audio nghe trước. 🙂 Thanks, DQ và cho mình gởi lời cám ơn chị Thục Đoan và nhóm thực hiện nha. 🙂
LikeLiked by 2 people
Chị Thục Đoan ở Dallas đó O!
LikeLiked by 1 person
Hôm nay mới khỏe khỏe nên vào đọc tiếp truyện đổi đời của BB đây 🙂
LikeLiked by 1 person
Mấy hôm nay KT bị bệnh sao? Mùa này dễ bị cảm cúm lắm, ráng giữ sức khỏe cho tốt nhen người đẹp. 🙂
LikeLike